Có một chút nhớ nhớ |
|
Tình yêu của tôi ngày đó, tình yêu của một cậu trai vừa bỡ ngỡ bước chân vào tuổi 17 quả thật rất trong sáng.
Ngày sân trường ngập nước mưa, tôi cùng lũ bạn nổi hứng rủ nhau đá bóng.
Đó là hành động kỳ quặc nhưng lũ chúng tôi vốn ham vui và chẳng ngại gì những ánh nhìn của cả trường.
Em là cô gái có nụ cười tỏa nắng trong ngày mưa hôm ấy, tôi tình cờ thấy nụ cười đó để rồi có một chút gì đó nhớ nhớ.
Tôi không biết em là ai, học ở lớp nào nhưng tôi biết em kém tuổi tôi.
Gặp 1 lần, 2 lần và rồi 3 lần, vẫn là nụ cười đó, rất xinh và duyên, tôi cứ mải mê ngắm nhìn và có những lúc cô gái đó quay lại làm tôi giật mình, bối rối, cố làm mặt tỉnh bơ chỉ chỏ đây đó.
Dường như khoảnh khắc ấy làm một tình cảm đặc biệt chớm nở trong tôi.
Biết làm sao khi nụ cười đó luôn hiện hữu trong đầu tôi, tôi chẳng thể nào ngừng suy nghĩ tìm cách làm quen cô bé đó.
Và tôi nghĩ ra một cách: Một lá thư trong ngăn bàn.
Tôi biết được lớp và vị trí ngồi của cô bé qua những lần vô tình 'cố ý' đi lại lung tung qua lớp học của cô.
Đêm đầy suy tư, tôi viết một bức thư làm quen và buổi sáng hôm sau tôi tới trường thật sơm để lén bỏ bức thư đó và ngăn bàn.
Buổi học hôm đó, tôi chẳng thể nào tập trung vào những con số, những định lý hay chuỗi phản ứng hóa học viết dày đặc trên bảng.
Trong đầu tôi chỉ tưởng tượng ra lúc cô bé nhận được bức thư sẽ trả lời thế nào, liệu cô có bất ngờ hay mơ màng như tôi không?
Chiều hôm đó, không có bức thư nào để ở ngăn bàn của cô bé, như vậy cô bé từ chối bức thư làm quen của tôi.
Tôi buồn miên man...
Biết đâu, ừ, biết đâu bức thư đó em chưa từng đọc?
Tối hôm đó, tôi lại viết một bức thư khác!
Vẫn như vậy, tôi vẫn không nhận được một bức thư hồi đáp.
Phải chăng tôi chưa chân thành làm quen? Phải chăng em chẳng tin tưởng những lá thư này?
Tôi lúc này lang thang trên sân trường và tự hỏi mình những câu hỏi và chỉ có em mới là người có thể cho tôi biết.
Sau lần đó, tôi không viết những lá thư như vậy nữa, tôi đành giấu kín những tình cảm ngây thơ này sâu trong góc trái tim mình, chỉ thế thôi.
Nhưng mỗi sáng đến trường tôi vẫn hy vọng nhìn thấy nụ cười đó.
Có lẽ, ai cũng sẽ trải qua những tình cảm học trò như thế.
Tốt nghiệp cấp 3, rồi học đại học, tôi vẫn không thể nào quên nụ cười đó.
Với tôi, tình yêu đôi khi chỉ là một chút nhớ nhớ, một chút hoang mang, một chút bối rối hay một chút quyến luyến.
Đôi khi ta tự hỏi vì sao tình yêu không phải là 'rất' mà chỉ là 'một chút'.
Thực ra, giữa những nhỏ bé đó, những 'một chút' đó là rất nhiều. Tình yêu là thế, thật... nhẹ nhàng phải không các bạn?
Ngày sân trường ngập nước mưa, tôi cùng lũ bạn nổi hứng rủ nhau đá bóng.
Đó là hành động kỳ quặc nhưng lũ chúng tôi vốn ham vui và chẳng ngại gì những ánh nhìn của cả trường.
Em là cô gái có nụ cười tỏa nắng trong ngày mưa hôm ấy, tôi tình cờ thấy nụ cười đó để rồi có một chút gì đó nhớ nhớ.
Tôi không biết em là ai, học ở lớp nào nhưng tôi biết em kém tuổi tôi.
Gặp 1 lần, 2 lần và rồi 3 lần, vẫn là nụ cười đó, rất xinh và duyên, tôi cứ mải mê ngắm nhìn và có những lúc cô gái đó quay lại làm tôi giật mình, bối rối, cố làm mặt tỉnh bơ chỉ chỏ đây đó.
Dường như khoảnh khắc ấy làm một tình cảm đặc biệt chớm nở trong tôi.
Biết làm sao khi nụ cười đó luôn hiện hữu trong đầu tôi, tôi chẳng thể nào ngừng suy nghĩ tìm cách làm quen cô bé đó.
Và tôi nghĩ ra một cách: Một lá thư trong ngăn bàn.
Tôi biết được lớp và vị trí ngồi của cô bé qua những lần vô tình 'cố ý' đi lại lung tung qua lớp học của cô.
Đêm đầy suy tư, tôi viết một bức thư làm quen và buổi sáng hôm sau tôi tới trường thật sơm để lén bỏ bức thư đó và ngăn bàn.
Buổi học hôm đó, tôi chẳng thể nào tập trung vào những con số, những định lý hay chuỗi phản ứng hóa học viết dày đặc trên bảng.
Trong đầu tôi chỉ tưởng tượng ra lúc cô bé nhận được bức thư sẽ trả lời thế nào, liệu cô có bất ngờ hay mơ màng như tôi không?
Chiều hôm đó, không có bức thư nào để ở ngăn bàn của cô bé, như vậy cô bé từ chối bức thư làm quen của tôi.
Tôi buồn miên man...
Biết đâu, ừ, biết đâu bức thư đó em chưa từng đọc?
Tối hôm đó, tôi lại viết một bức thư khác!
Vẫn như vậy, tôi vẫn không nhận được một bức thư hồi đáp.
Phải chăng tôi chưa chân thành làm quen? Phải chăng em chẳng tin tưởng những lá thư này?
Tôi lúc này lang thang trên sân trường và tự hỏi mình những câu hỏi và chỉ có em mới là người có thể cho tôi biết.
Sau lần đó, tôi không viết những lá thư như vậy nữa, tôi đành giấu kín những tình cảm ngây thơ này sâu trong góc trái tim mình, chỉ thế thôi.
Nhưng mỗi sáng đến trường tôi vẫn hy vọng nhìn thấy nụ cười đó.
Có lẽ, ai cũng sẽ trải qua những tình cảm học trò như thế.
Tốt nghiệp cấp 3, rồi học đại học, tôi vẫn không thể nào quên nụ cười đó.
Với tôi, tình yêu đôi khi chỉ là một chút nhớ nhớ, một chút hoang mang, một chút bối rối hay một chút quyến luyến.
Đôi khi ta tự hỏi vì sao tình yêu không phải là 'rất' mà chỉ là 'một chút'.
Thực ra, giữa những nhỏ bé đó, những 'một chút' đó là rất nhiều. Tình yêu là thế, thật... nhẹ nhàng phải không các bạn?

Bài viết có 0 nhận xét:
Đăng nhận xét