Nếu em là người bình thường |
|
Vì em không hoàn hảo, nên chỉ một câu không muốn anh đi, em cũng không thể nói…
Quê em ở ngoài miền Trung đồng khô cỏ cháy. Lên 8 tuổi, em được cha đưa vào Nam để chữa bệnh.
Đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác nhưng 2 cha con em chỉ nhận được cái lắc đầu của bác sĩ.
Tình cờ có ông giáo sư tiến sĩ từ Hà Nội về khám bệnh cho cán bộ, nên cha cũng đưa em đến khám với một chút hy vong mong manh, nhưng vẫn là cái lắc đầu.
Ông nói, em còn may không nằm một chỗ, đầu óc vẫn minh mẫn, thế là tốt lắm rồi…
Rồi em cũng đến tuổi đi học. Như bao bạn cùng trang lứa khác, em ôm cặp sách đến trường.
Lại khác với mọi người, em không phải học sinh bình thường nên lúc nào cũng bị trêu chọc đủ thứ nhưng em vẫn mặc, có lẽ tuổi ăn tuổi ngủ nên vô tư buồn một lát rồi lại quên.
Nhưng em cũng chỉ học hết cấp 1 rồi không được học nữa.
Cô giáo bảo em học thông minh nhưng tay em yếu quá, lên cấp 2 bài nhiều lắm, em viết không kịp nên cô không cho em lên, thôi em học như vậy là được rồi…
Hồi đó, cái nhìn của mọi người với những người như em dường như có một khoảng cách xa vời, họ khinh thường, thậm chí còn xa lánh em chứ không đồng cảm như bây giờ.
Khi em biết nhìn đời với bao khổ sở, đi đến đâu, em cũng bị chế nhạo mặc dù đã cố gắng né tránh.
Em chỉ ước giá như mình là người con gái bình thường. Em sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để mình được bình thường dù ngắn ngủi…
Em sẽ học cấp 3 như những thiếu nữ khác, được mặc áo dài thướt tha, có thể bước vào giảng đường đại học rồi có một tình yêu đích thực, một tương lai bay cao bay xa… chứ không như bây giờ.
Bước vào tuổi 23 mà em chẳng tự làm được công việc gì của riêng mình ngoài việc ở nhà phụ mẹ bán hàng.
Anh hơn em 1 tuổi, nghề của anh là đi bỏ mối các mặt hàng đồ khô trên chiếc xe đạp đủ màu sắc. Anh đến rồi đi, còn em vẫn vô tư như con trẻ.
Rồi đến một ngày, anh ngồi lại nói chuyện với em, anh mua 1 cặp vé số đưa cho em 1 tấm, anh bảo nếu trúng số thì niềm vui sẽ nhân đôi.
Từ hôm đó, anh và em trở thành đôi bạn thân. Lúc nào, anh cũng quan tâm chia sẻ và đồng cảm với em, những khi buồn tủi hay mặc cảm em đều có anh động viên vỗ về.
Ở bên anh, em quá nhỏ bé, anh đã cho em một bóng mát để rồi tâm hồn em xao xuyến, tim em từ lúc nào ấp ủ mãi hình bóng anh, dù em vẫn biết rằng, giữa chúng ta chênh lệnh quá nhiều.
Nhưng rồi, một buối sáng khi ánh bình minh vừa ngả màu, anh đạp xe đến quán em với nét mặt tầm tư.
Anh nói rằng, chú của anh muốn chuyến anh muốn chuyển anh vào chỗ chú học nghề và anh nhờ em góp ý, quyết định giùm anh.
Bởi khi ấy, với anh, em không chỉ đơn giản là một cô em gái nữa...
Dẫu biết rằng vào đó là anh sẽ xa em nhưng em lại không dám ngăn anh lại...
Vì em không hoàn hảo, nên chỉ một câu không muốn anh đi, em cũng không thể nói…
Nếu kiếp sau em là người bình thường, anh đừng ra đi nhé!
Quê em ở ngoài miền Trung đồng khô cỏ cháy. Lên 8 tuổi, em được cha đưa vào Nam để chữa bệnh.
Đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác nhưng 2 cha con em chỉ nhận được cái lắc đầu của bác sĩ.
Tình cờ có ông giáo sư tiến sĩ từ Hà Nội về khám bệnh cho cán bộ, nên cha cũng đưa em đến khám với một chút hy vong mong manh, nhưng vẫn là cái lắc đầu.
Ông nói, em còn may không nằm một chỗ, đầu óc vẫn minh mẫn, thế là tốt lắm rồi…
Rồi em cũng đến tuổi đi học. Như bao bạn cùng trang lứa khác, em ôm cặp sách đến trường.
Lại khác với mọi người, em không phải học sinh bình thường nên lúc nào cũng bị trêu chọc đủ thứ nhưng em vẫn mặc, có lẽ tuổi ăn tuổi ngủ nên vô tư buồn một lát rồi lại quên.
Nhưng em cũng chỉ học hết cấp 1 rồi không được học nữa.
Cô giáo bảo em học thông minh nhưng tay em yếu quá, lên cấp 2 bài nhiều lắm, em viết không kịp nên cô không cho em lên, thôi em học như vậy là được rồi…
Hồi đó, cái nhìn của mọi người với những người như em dường như có một khoảng cách xa vời, họ khinh thường, thậm chí còn xa lánh em chứ không đồng cảm như bây giờ.
Khi em biết nhìn đời với bao khổ sở, đi đến đâu, em cũng bị chế nhạo mặc dù đã cố gắng né tránh.
Em chỉ ước giá như mình là người con gái bình thường. Em sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để mình được bình thường dù ngắn ngủi…
Em sẽ học cấp 3 như những thiếu nữ khác, được mặc áo dài thướt tha, có thể bước vào giảng đường đại học rồi có một tình yêu đích thực, một tương lai bay cao bay xa… chứ không như bây giờ.
Bước vào tuổi 23 mà em chẳng tự làm được công việc gì của riêng mình ngoài việc ở nhà phụ mẹ bán hàng.
Anh hơn em 1 tuổi, nghề của anh là đi bỏ mối các mặt hàng đồ khô trên chiếc xe đạp đủ màu sắc. Anh đến rồi đi, còn em vẫn vô tư như con trẻ.
Rồi đến một ngày, anh ngồi lại nói chuyện với em, anh mua 1 cặp vé số đưa cho em 1 tấm, anh bảo nếu trúng số thì niềm vui sẽ nhân đôi.
Từ hôm đó, anh và em trở thành đôi bạn thân. Lúc nào, anh cũng quan tâm chia sẻ và đồng cảm với em, những khi buồn tủi hay mặc cảm em đều có anh động viên vỗ về.
Ở bên anh, em quá nhỏ bé, anh đã cho em một bóng mát để rồi tâm hồn em xao xuyến, tim em từ lúc nào ấp ủ mãi hình bóng anh, dù em vẫn biết rằng, giữa chúng ta chênh lệnh quá nhiều.
Nhưng rồi, một buối sáng khi ánh bình minh vừa ngả màu, anh đạp xe đến quán em với nét mặt tầm tư.
Anh nói rằng, chú của anh muốn chuyến anh muốn chuyển anh vào chỗ chú học nghề và anh nhờ em góp ý, quyết định giùm anh.
Bởi khi ấy, với anh, em không chỉ đơn giản là một cô em gái nữa...
Dẫu biết rằng vào đó là anh sẽ xa em nhưng em lại không dám ngăn anh lại...
Vì em không hoàn hảo, nên chỉ một câu không muốn anh đi, em cũng không thể nói…
Nếu kiếp sau em là người bình thường, anh đừng ra đi nhé!

Bài viết có 0 nhận xét:
Đăng nhận xét