Đừng để trái tim ngủ yên |
|
Có một chú nhện vàng tình cờ xuất hiện trên cánh tay tôi, tạo nên một cảm giác buồn buồn giữa những sợi lông măng.
Em vội vã chặn ngón tay 'đao phủ' của tôi lại và thổi một hơi thật nhẹ giúp chú nhện tiếp tục cuộc hành trình trên sợi tơ vô hình của chính mình.
Đúng ngày bão rớt, giờ cao điểm, tôi gọi taxi đưa ngoại đi khám theo hẹn với bác sĩ.
Ngoại dặn tôi: 'Đừng có giục người ta con nhé. Để người ta bình tâm mà đi, ngoại chờ được!'.
Cậu tài xế taxi đỡ ngoại lên xe, cười mãi: 'Cụ cẩn thận quá, chẳng mấy khi con được cô tổng đài bảo 'Anh đi cẩn thận, khách nói sẽ chờ!'.
Mẹ đi chợ, bao giờ cũng mua rau quả, thịt cá đắt hơn người ta vài giá.
Chẳng phải vì mẹ giàu có gì.
Chỉ vì: 'Người ta dậy sớm thức khuya, ngày kiếm được vài chục ngàn, gặp người khách dễ dãi, họ sẽ thấy vui hơn trong suốt một ngày cực nhọc, mấy ngàn đồng mà mua được một niềm vui cũng chẳng đắt đỏ gì...'.
Nội cứ đến dịp cuối năm là lại dọn những đồ đạc lâu không dùng, từ cái xe đạp ba bánh cũ của đứa cháu, cái giường cũ, cái bàn long chân... nội đều lau chùi cẩn thận rồi đem xếp ở ngoài hiên.
Chỉ nửa buổi là thể nào cũng có người qua hỏi xin. Có người mẹ trẻ xin cho đứa con đầu lòng chiếc xe đạp cũ.
Một ông bố xin cái bàn nhỏ về đóng lại cho con trai ngồi học. Sư bác đến xin cái giường về kê thêm cho mấy đứa trẻ mồ côi chùa mới nhận nuôi...
Lần này, nội tôi còn huy động cả mấy anh em tôi sang khiêng chiếc giường sang chùa...
Những thứ đồ cũ, nội chỉ lau sạch sẽ chứ ko sửa chữa vì nội bảo: 'Để người ta thấy đúng là đồ cũ, để người ta mang về mà ko ngại vì phải mang ơn mình'.
Có người bảo nội không tiết kiệm, những thứ đồ đạc chỉ sửa sang một chút là dùng được, sao không giữ lại phòng khi dùng đến.
Nội bảo những thứ đồ đạc còn dùng được mà ko được dùng mới là đáng tiếc.
Đôi khi tôi nghĩ, Trái đất của tình yêu thương và lòng tử tế này vẫn không ngừng quay là nhờ cô bạn gái mà tôi yêu mến đã thổi đi một chú nhện.
Nhờ ngoại, tôi kiên nhẫn chờ một người lái xe taxi khi đường đông.
Nhờ người mẹ không giàu có của tôi, tôi hào phóng với một người mẹ cũng không giàu có khác, đang đầu tắt mặt tối với gánh rau để nuôi con mình ăn học.
Nhờ nội, tôi mỗi dịp cuối năm lại đem tặng đi một cách rất kín đáo những món đồ mà với gia đình tôi, nó không được dùng nhưng với người khác là đồ 'dùng được'...
Để thế giới này tiếp tục đi về phía trước, bạn đừng để trái tim mình ngủ yên.
Hãy dựng trái tim mình lên, bạn sẽ thấy hình một ngọn lửa nhỏ đang không ngừng sười ấm bạn và những người xung quanh.
Em vội vã chặn ngón tay 'đao phủ' của tôi lại và thổi một hơi thật nhẹ giúp chú nhện tiếp tục cuộc hành trình trên sợi tơ vô hình của chính mình.
Đúng ngày bão rớt, giờ cao điểm, tôi gọi taxi đưa ngoại đi khám theo hẹn với bác sĩ.
Ngoại dặn tôi: 'Đừng có giục người ta con nhé. Để người ta bình tâm mà đi, ngoại chờ được!'.
Cậu tài xế taxi đỡ ngoại lên xe, cười mãi: 'Cụ cẩn thận quá, chẳng mấy khi con được cô tổng đài bảo 'Anh đi cẩn thận, khách nói sẽ chờ!'.
Mẹ đi chợ, bao giờ cũng mua rau quả, thịt cá đắt hơn người ta vài giá.
Chẳng phải vì mẹ giàu có gì.
Chỉ vì: 'Người ta dậy sớm thức khuya, ngày kiếm được vài chục ngàn, gặp người khách dễ dãi, họ sẽ thấy vui hơn trong suốt một ngày cực nhọc, mấy ngàn đồng mà mua được một niềm vui cũng chẳng đắt đỏ gì...'.
Nội cứ đến dịp cuối năm là lại dọn những đồ đạc lâu không dùng, từ cái xe đạp ba bánh cũ của đứa cháu, cái giường cũ, cái bàn long chân... nội đều lau chùi cẩn thận rồi đem xếp ở ngoài hiên.
Chỉ nửa buổi là thể nào cũng có người qua hỏi xin. Có người mẹ trẻ xin cho đứa con đầu lòng chiếc xe đạp cũ.
Một ông bố xin cái bàn nhỏ về đóng lại cho con trai ngồi học. Sư bác đến xin cái giường về kê thêm cho mấy đứa trẻ mồ côi chùa mới nhận nuôi...
Lần này, nội tôi còn huy động cả mấy anh em tôi sang khiêng chiếc giường sang chùa...
Những thứ đồ cũ, nội chỉ lau sạch sẽ chứ ko sửa chữa vì nội bảo: 'Để người ta thấy đúng là đồ cũ, để người ta mang về mà ko ngại vì phải mang ơn mình'.
Có người bảo nội không tiết kiệm, những thứ đồ đạc chỉ sửa sang một chút là dùng được, sao không giữ lại phòng khi dùng đến.
Nội bảo những thứ đồ đạc còn dùng được mà ko được dùng mới là đáng tiếc.
Đôi khi tôi nghĩ, Trái đất của tình yêu thương và lòng tử tế này vẫn không ngừng quay là nhờ cô bạn gái mà tôi yêu mến đã thổi đi một chú nhện.
Nhờ ngoại, tôi kiên nhẫn chờ một người lái xe taxi khi đường đông.
Nhờ người mẹ không giàu có của tôi, tôi hào phóng với một người mẹ cũng không giàu có khác, đang đầu tắt mặt tối với gánh rau để nuôi con mình ăn học.
Nhờ nội, tôi mỗi dịp cuối năm lại đem tặng đi một cách rất kín đáo những món đồ mà với gia đình tôi, nó không được dùng nhưng với người khác là đồ 'dùng được'...
Để thế giới này tiếp tục đi về phía trước, bạn đừng để trái tim mình ngủ yên.
Hãy dựng trái tim mình lên, bạn sẽ thấy hình một ngọn lửa nhỏ đang không ngừng sười ấm bạn và những người xung quanh.
Bài viết có 0 nhận xét:
Đăng nhận xét