Bông hồng của sếp |
|
Người đàn ông đó không già cũng không trẻ, không cao to, đẹp trai nhưng lại có sức hút kỳ lạ đối với tôi.
Chẳng lẽ lại là một tiếng sét ái tình. Tôi mỉm cười với ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu.
Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ. Vừa bước chân ra khỏi thang máy, tôi lại chạm trán với người đàn ông lúc sáng.
Ông vừa đi vừa nói điện thoại, giọng khá gay gắt.
Đợi ông kết thúc cuộc nói chuyện, tôi quay sang nói:
- Xin lỗi vì đã nghe được câu chuyện của ông? Nhưng tại ông nói khá to nên không nghe cũng không được! - Tôi nhún vai. - Tôi nghĩ tôi có thể giúp ông dịch được tập tài liệu mà ông đang cần.
- Cô biết tiếng Trung? - Ông ngạc nhiên hỏi.
- Không chỉ biết mà đủ để có thể giúp ông trong lúc cấp bách này!
Trên khuôn mặt ông thoáng một nét suy tư. Ngay sau đó là một cái gật đầu.
Tôi đã làm quen được với Kiến Văn như vậy.
Tôi vượt qua được các vòng thi, chỉ còn một buổi phỏng vấn trực tiếp với chủ tịch hội đồng quản trị thì tôi mới biết mình có chính thức được nhận hay không.
Từ hôm dịch giúp Kiến Văn, hình như anh cảm thấy mắc nợ tôi vì tôi dứt khoát không nhận thù lao.
Mặc dù rất bận nhưng anh vẫn luôn nhắn tin vào mỗi buổi sáng vì anh cho rằng ai nhận được những lời chúc như vậy cả ngày sẽ gặp nhiều may mắn.
Vòng phỏng vấn cuối cùng còn lại 2 người, tôi và một cô gái xinh đẹp vừa đi học ở Bắc Kinh về.
Tôi nghĩ thầm chắc mình không đậu rồi khi thấy cô gái đó đi ra với khuôn mặt tràn trề hy vọng.
Với tâm trạng như vậy, tôi đẩy cửa phòng bước vào.
- Chào tiểu thư họ Trần? Chúng ta bắt đầu nhé!
Tôi ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu nói quen thuộc và không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Kiến Văn đang mỉm cười ngồi ở vị trí chủ tịch.
Tôi bối rối. Nếu vậy thì... Tôi đứng phắt dậy nói nhanh:
- Xin lỗi, nhưng tôi xin được hủy vòng thi này!
Có tiếng chân chạy theo. Một cánh tay tôi bị giật lại, giọng Kiến Văn gay gắt:
- Em sợ tôi sẽ thiên vị em sao? Tôi sẽ hỏi em khó hơn bất kỳ người nào trên đời này. Em có dám thử không?
Tôi bặm môi quay trở lại. Buổi phỏng vấn hôm đó quả thật không dễ dàng chút nào.
Kiến Văn không hề hỏi tôi một câu. Anh muốn để hội đồng quyết định. Và họ đã chọn tôi.
Từ ngày sang Việt Nam, mọi người chưa bao giờ nhìn thấy anh đi chơi với cô gái nào.
Từ khi tôi trở thành trợ lý đặc biệt của anh thì bắt đầu có những tiếng xì xào.
Mọi người cho rằng, tôi đang cố gắng thay đổi cuộc đời bằng cách tán tỉnh ông chủ.
Đối với Kiến Văn, tôi luôn giữ khoảng cách, nhưng tận trong sâu thẳm trái tim mình, tôi biết tôi đã yêu anh.
Áp lực công việc cùng với những tiếng xì xào đến tai làm tôi mệt mỏi.
Kiến Văn thì chỉ biết có công việc và công việc. Dạo này, mỗi buổi sáng tôi không còn được nhận những tin nhắn của anh nữa.
Sự vô tư của anh làm tôi đau lòng.
Tôi đã viết một tờ đơn xin nghỉ phép, tắt máy di động và khoác ba lô đi du lịch. Nhưng được 3 ngày, tôi phải bỏ về vì nhớ anh.
Vừa bước chân vào công ty, tôi đã thấy anh đứng ở tiền sảnh giống y như hôm đầu tiên gặp nhau.
Tôi bối rối cố tìm một biểu hiện nào đó trên khuôn mặt anh nhưng không hề có. Vậy cũng tốt. Tôi sẽ giữ mối tình này cho riêng mình.
- Chào mừng em đã trở lại. Từ hôm em đi đến giờ, sáng nào tôi cũng ra đón em.
Tiểu thư họ Trần này, hình như từ hồi vào làm đến giờ em không hề để ý đến những bông hoa hồng được cắm sẵn vào mỗi buổi sáng?
Tôi đã tưởng rằng em biết đấy là cách tôi bày tỏ tình cảm của mình chứ nhỉ?
Tôi cứ ngỡ mình đang say thang máy? Tôi đã không thể tin hạnh phúc lại đến với mình bất ngờ như vậy.
Nhưng đó là sự thật, thật như đoá hồng mỗi sáng anh tặng tôi!
Chẳng lẽ lại là một tiếng sét ái tình. Tôi mỉm cười với ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu.
Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ. Vừa bước chân ra khỏi thang máy, tôi lại chạm trán với người đàn ông lúc sáng.
Ông vừa đi vừa nói điện thoại, giọng khá gay gắt.
Đợi ông kết thúc cuộc nói chuyện, tôi quay sang nói:
- Xin lỗi vì đã nghe được câu chuyện của ông? Nhưng tại ông nói khá to nên không nghe cũng không được! - Tôi nhún vai. - Tôi nghĩ tôi có thể giúp ông dịch được tập tài liệu mà ông đang cần.
- Cô biết tiếng Trung? - Ông ngạc nhiên hỏi.
- Không chỉ biết mà đủ để có thể giúp ông trong lúc cấp bách này!
Trên khuôn mặt ông thoáng một nét suy tư. Ngay sau đó là một cái gật đầu.
Tôi đã làm quen được với Kiến Văn như vậy.
Tôi vượt qua được các vòng thi, chỉ còn một buổi phỏng vấn trực tiếp với chủ tịch hội đồng quản trị thì tôi mới biết mình có chính thức được nhận hay không.
Từ hôm dịch giúp Kiến Văn, hình như anh cảm thấy mắc nợ tôi vì tôi dứt khoát không nhận thù lao.
Mặc dù rất bận nhưng anh vẫn luôn nhắn tin vào mỗi buổi sáng vì anh cho rằng ai nhận được những lời chúc như vậy cả ngày sẽ gặp nhiều may mắn.
Vòng phỏng vấn cuối cùng còn lại 2 người, tôi và một cô gái xinh đẹp vừa đi học ở Bắc Kinh về.
Tôi nghĩ thầm chắc mình không đậu rồi khi thấy cô gái đó đi ra với khuôn mặt tràn trề hy vọng.
Với tâm trạng như vậy, tôi đẩy cửa phòng bước vào.
- Chào tiểu thư họ Trần? Chúng ta bắt đầu nhé!
Tôi ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu nói quen thuộc và không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Kiến Văn đang mỉm cười ngồi ở vị trí chủ tịch.
Tôi bối rối. Nếu vậy thì... Tôi đứng phắt dậy nói nhanh:
- Xin lỗi, nhưng tôi xin được hủy vòng thi này!
Có tiếng chân chạy theo. Một cánh tay tôi bị giật lại, giọng Kiến Văn gay gắt:
- Em sợ tôi sẽ thiên vị em sao? Tôi sẽ hỏi em khó hơn bất kỳ người nào trên đời này. Em có dám thử không?
Tôi bặm môi quay trở lại. Buổi phỏng vấn hôm đó quả thật không dễ dàng chút nào.
Kiến Văn không hề hỏi tôi một câu. Anh muốn để hội đồng quyết định. Và họ đã chọn tôi.
Từ ngày sang Việt Nam, mọi người chưa bao giờ nhìn thấy anh đi chơi với cô gái nào.
Từ khi tôi trở thành trợ lý đặc biệt của anh thì bắt đầu có những tiếng xì xào.
Mọi người cho rằng, tôi đang cố gắng thay đổi cuộc đời bằng cách tán tỉnh ông chủ.
Đối với Kiến Văn, tôi luôn giữ khoảng cách, nhưng tận trong sâu thẳm trái tim mình, tôi biết tôi đã yêu anh.
Áp lực công việc cùng với những tiếng xì xào đến tai làm tôi mệt mỏi.
Kiến Văn thì chỉ biết có công việc và công việc. Dạo này, mỗi buổi sáng tôi không còn được nhận những tin nhắn của anh nữa.
Sự vô tư của anh làm tôi đau lòng.
Tôi đã viết một tờ đơn xin nghỉ phép, tắt máy di động và khoác ba lô đi du lịch. Nhưng được 3 ngày, tôi phải bỏ về vì nhớ anh.
Vừa bước chân vào công ty, tôi đã thấy anh đứng ở tiền sảnh giống y như hôm đầu tiên gặp nhau.
Tôi bối rối cố tìm một biểu hiện nào đó trên khuôn mặt anh nhưng không hề có. Vậy cũng tốt. Tôi sẽ giữ mối tình này cho riêng mình.
- Chào mừng em đã trở lại. Từ hôm em đi đến giờ, sáng nào tôi cũng ra đón em.
Tiểu thư họ Trần này, hình như từ hồi vào làm đến giờ em không hề để ý đến những bông hoa hồng được cắm sẵn vào mỗi buổi sáng?
Tôi đã tưởng rằng em biết đấy là cách tôi bày tỏ tình cảm của mình chứ nhỉ?
Tôi cứ ngỡ mình đang say thang máy? Tôi đã không thể tin hạnh phúc lại đến với mình bất ngờ như vậy.
Nhưng đó là sự thật, thật như đoá hồng mỗi sáng anh tặng tôi!
Bài viết có 0 nhận xét:
Đăng nhận xét