Hãy ngẩng đầu lên |
|
Từ bé tôi đã là một cậu bé nhút nhát, khi nói chuyện, tôi không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
Tôi vui vẻ một cách e dè. Đến khóc tôi cũng không đủ tự tin để khóc lớn.
Ông nội không thích có một đứa cháu giống tôi.
Cũng phải thôi. Đến ngay cả khi cười ông còn ngửa mặt lên trời mà cười ha hả thật sảng khoái thì làm sao ông lại ưa tôi.
Dù thế, chưa khi nào tôi thấy ông thể hiện ra rằng ông không thích tôi.
Một hôm ông hỏi tôi:
- Cháu có thích thả diều không?
- Dạ có ạ. Tôi nói lí nhí.
- Nói to lên. Đột nhiên ông ra lệnh.
- Dạ, tôi run bắn cả người.
- Trả lời to lên. Ông lặp lại.
- Dạ có ạ. Lần này tôi trả lời to hơn một chút.
- Cháu hãy ngẩng đầu lên nhìn ông và trả lời to hơn nữa.
Tôi hít một hơi dài nhìn ông:
- Dạ có thưa ông. Lần này tôi thấy khá hơn.
Ông dẫn tôi ra đồng, dạy tôi cách chạy dây, giữ dây sao cho diều bay lên mà không bị chao, nghe tiếng sáo diều mà đoán được độ cao của diều.
Có lần ông hỏi:
- Cháu có biết vì sao ai cũng thích những cánh diều không?
- Vì nó biết bay!
- Phải. Ông dạy cháu thả diều vì ông muốn cháu hãy nhớ rõ, muốn người khác yêu thương mình, trước tiên phải biết trân trọng bản thân, biết ngẩng đầu nhìn lên phía trước.
Sau này lớn lên ông muốn cháu cũng như một cánh diều, dù gặp trở ngại nào cũng luôn lướt gió và bay cao.
Vậy đấy, thứ ông dạy tôi đầu tiên là cách thả diều. Nhưng những gì tôi nhận được thì còn hơn thế.
Tôi còn nhớ lời ông từng nói: 'Dù gió có thể làm đứt dây diều nhưng chỉ có gió mới có thể làm nên bản giao hưởng sáo diều trên không trung'.
Bây giờ mỗi khi gặp khó khăn tôi lại tự nhủ: 'Nào hãy ngẩng đầu lên và bước tiếp đi'.
Bởi tôi biết chính những thứ cản bước chân tôi, những thứ tưởng chừng như vùi dập tôi lại là những thứ có thể nâng bước cho tôi, nó giúp tôi trở nên dạn dày, cứng cỏi.
Tôi vui vẻ một cách e dè. Đến khóc tôi cũng không đủ tự tin để khóc lớn.
Ông nội không thích có một đứa cháu giống tôi.
Cũng phải thôi. Đến ngay cả khi cười ông còn ngửa mặt lên trời mà cười ha hả thật sảng khoái thì làm sao ông lại ưa tôi.
Dù thế, chưa khi nào tôi thấy ông thể hiện ra rằng ông không thích tôi.
Một hôm ông hỏi tôi:
- Cháu có thích thả diều không?
- Dạ có ạ. Tôi nói lí nhí.
- Nói to lên. Đột nhiên ông ra lệnh.
- Dạ, tôi run bắn cả người.
- Trả lời to lên. Ông lặp lại.
- Dạ có ạ. Lần này tôi trả lời to hơn một chút.
- Cháu hãy ngẩng đầu lên nhìn ông và trả lời to hơn nữa.
Tôi hít một hơi dài nhìn ông:
- Dạ có thưa ông. Lần này tôi thấy khá hơn.
Ông dẫn tôi ra đồng, dạy tôi cách chạy dây, giữ dây sao cho diều bay lên mà không bị chao, nghe tiếng sáo diều mà đoán được độ cao của diều.
Có lần ông hỏi:
- Cháu có biết vì sao ai cũng thích những cánh diều không?
- Vì nó biết bay!
- Phải. Ông dạy cháu thả diều vì ông muốn cháu hãy nhớ rõ, muốn người khác yêu thương mình, trước tiên phải biết trân trọng bản thân, biết ngẩng đầu nhìn lên phía trước.
Sau này lớn lên ông muốn cháu cũng như một cánh diều, dù gặp trở ngại nào cũng luôn lướt gió và bay cao.
Vậy đấy, thứ ông dạy tôi đầu tiên là cách thả diều. Nhưng những gì tôi nhận được thì còn hơn thế.
Tôi còn nhớ lời ông từng nói: 'Dù gió có thể làm đứt dây diều nhưng chỉ có gió mới có thể làm nên bản giao hưởng sáo diều trên không trung'.
Bây giờ mỗi khi gặp khó khăn tôi lại tự nhủ: 'Nào hãy ngẩng đầu lên và bước tiếp đi'.
Bởi tôi biết chính những thứ cản bước chân tôi, những thứ tưởng chừng như vùi dập tôi lại là những thứ có thể nâng bước cho tôi, nó giúp tôi trở nên dạn dày, cứng cỏi.

Bài viết có 0 nhận xét:
Đăng nhận xét