Ba thằng Hải |
|
Quá nửa đêm, lão Tam lại bò sang nằm cạnh thằng Hải. Y như rằng, sáng dậy bị nó đạp cho.
'Lão già thối này, nói bao nhiêu lần không nghe, cút. Lần sau thức dậy mà tôi còn thấy ông nằm cạnh nữa, tôi giết ông đấy', thằng Hải quát.
Đám bạn cùng 'cái bang' với nó chọc 'ông già kết mày chi nữa....'.
'Mấy thằng khốn nạn', thằng Hải chửi đổng.
Thằng Hải mới 15 tuổi mà đã có 'số má' ở đám đánh giày đất Sài Gòn.
Gầm cầu có đủ thành phần lang bạt sinh sống. Từ ông già ăn mày như lão Tam, đến đám đánh giày của thằng Hải.
Ngày ngày rong ruổi khắp nơi nhưng tối đến lại kéo nhau về đây ngủ.
Bị thằng Hải đá, lão Tam cũng chỉ cười bảo: 'Gì thế con trai, ta muốn nằm cạnh con thôi mà'.
'Đúng là lão già hôi thối, điên khùng, ai mà làm con ông', thằng Hải nói không tiếc lời. Nó không phải đứa trẻ xấu bụng nhưng hành động của lão Tam khiến nó phải làm thế.
Lão Tam không chừa được. Cũng chẳng ai hiểu vì sao. Dù lão chẳng đụng chạm tới người thằng Hải, như đám bạn vẫn trêu chọc.
Thằng Hải là một đứa trẻ đường phố, cũng thèm khát có cha mẹ lắm chứ. Nhưng nó đâu có thèm một lão ăn mày như lão Tam làm cha.
Có một điều, dạo này túi của nó có nhiều tiền hơn lúc trước. Nó chẳng bao giờ đếm mớ tiền lẻ kiếm được.
Tiêu bao nhiêu còn lại, nó nhét vào túi cái quần cũ kỹ. Nhưng dần dà nó phát hiện, số tiền đó nhiều hơn lúc trước.
Nó không biết ai. Nó nghĩ lão Tam điên. Nhưng lão vừa hôi hám vừa không đủ ăn làm gì mà còn tiền cho nó, mà có lão cũng chẳng dại gì mà cho nó. Thằng Hải mặc kệ, có tiền cứ tiêu.
Nhưng nó ít đánh lão Tam hơn, dần dà nó chỉ chửi mà không đánh nữa.
Mỗi lúc như thế lão Tam lại bảo cười bảo 'gọi ta một tiếng ba đi con trai, hề hề...'.
Thằng Hải cho rằng lão bị điên. Nó không thèm để ý đến lão nữa. Mặc kệ lão ngủ cạnh hay làm gì thì làm.
Nó bắt đầu hiểu rằng tiền đó là của lão Tam chứ chẳng ai vào đây cả.
Đến một chiều mưa, khi nó đang cặm cụi đánh giày cho khách ở quán cà phê, đám bạn nó xộc tới bảo: 'Hải trọc, về động ngay....'.
'Mấy thằng mày đui à, không thấy gì à...'.
'Về đi, lão Tam sắp chết rồi, lão muốn gặp mày...'. Thằng Hải sững người lại.
'Mày đánh thay tao, thằng khốn nạn....', nó chúi chiếc giày đang đánh vào tay bạn nó. Cứ thế cắm cổ chạy về.
Lão Tam đang thoi thóp.
'Hôm nay, lão Tam băng qua đường, bị một chiếc xe máy tông vào. Lúc đó lão chẳng sao, vẫn bò dậy, chống gậy về đến đây.
Nhưng về đến nơi, lão sùi bọt mép thế này, chắc toi rồi mày ơi...', thằng bạn nó phân trần mếu máo.
Mấy thằng khác cứ chạy đi chạy lại xung quanh.
'Mấy thằng điên kia, chạy vô trạm xá phường kêu người ra đây mau...', nó gào lên với đám bạn.
'Hải...Hả....i....con t...rai của ta', lão Tam thều thào.
Lão lôi trong người ra một chiếc áo được bọc trong túi ni lông cẩn thận, 2 tay lão run run.
Đó là chiếc áo bóng đá số 10 của cầu thủ Messi, cái áo mà thằng Hải vẫn thường ao ước.
Nó thường bảo với đám bạn 'tao sẽ dành dụm để mua được một chiếc áo có tên thần tượng, khi đó đứa nào mà đá lại tao'.
Phải, trong đám đường phố nó là đứa đá hay nhất. Nhưng cứ dành dụm được ít tiền, nó lại cho đứa này đến đứa khác trong 'cái bang', mấy đứa thường đau ốm, hay làm không đủ ăn.
Nó không biết nói gì cả, tay nó run run cầm lấy áo, lay lay lão Tam đang yếu dần.
'Lão Tam, tại sao lão lại tốt với Hải trọc này như thế. Lão cho tôi tiền phải không, tiền đâu sao lão không để mà ăn.
Cả đời bòn mót dành dụm, lại đi mua áo cho tôi...', thằng Hải như điên lên, nước mắt nó trào ra.
Lão Tam giật giật người, cố nói gì đó, vừa nói lão vừa thở những hơi thở cuối cùng khó nhọc.
Thằng Hải ghé sát: 'Từ khi gặp con, ta thấy con giống ta hồi.... trẻ lắm, có lẽ ông trời đã mang con đến cho ta.
Ta không cần tiền.... Ta th...è....m lắm một tiếng ba, đồ q...u...ỷ, hãy gọi ....ta.....một...t...i...ếng.....', người lão giật nẩy lên rồi im bặt.
'Lão Tam....ba....ba...lão Tam...ba... ba', thằng Hải vừa lắc lắc cái thân hình già nua bất động của lão Tam vừa hét lên.
'Baaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa......', nó xô đám bạn ra, ôm lấy lão Tam và khóc.
Lũ trẻ khóc theo, chúng đứng quây tròn xung quanh không ai bảo ai, chúng kêu theo thằng Hải: 'Baaaaa Tam ơi...'.
Không biết, lão Tam có nghe kịp không!?
Bài viết có 0 nhận xét:
Đăng nhận xét