Người thương yêu nhất |
|
Mây gom vội những túm rau sắn cho vào sọt, xách theo bó củi với cái nón mê khó nhọc bước ra khỏi đồi sắn.
Mới có giữa tháng Mười mà ở miền núi đã trở nên âm u. Trời bắt đầu lạnh vì có sương, người ta bảo 'Ngày tháng mười chưa cười đã tối' quả là không sai.
Mây đang quẩy gánh men theo con đường làng thì giật mình thấy thằng Lành gọi với, tay nó cầm 1 xâu cua và 1 xâu cá.
Thằng Lành người đen đen nhưng khỏe mạnh, lại có nụ cười má lúm thật là duyên, một mình nó chăn đến 5 con trâu mà không bao giờ để cho trâu ăn lúa hay sắn của ai bao giờ.
Nhà Lành chỉ có đôi trâu, nhưng nó phải đi chăn thuê cho mấy nhà trong bản.
Lành đong đưa xâu cá câu được trong suối trước mặt bảo cho Mây về làm canh, nhưng Mây bảo 'Lành đem về làm canh, bố Lành đang ốm mà'.
- Mình có ở nhà rồi, mới lại hôm nay mình sẽ làm riêu cua cho bố mà, Mây cứ lấy đi…
- Thôi mình sợ xương lắm, bà cũng không ăn được cá mà.
- Nếu Mây không nhận cá, mình có cái này hay lắm không cho Mây xem đâu. - Nói đoạn Lành vén áo để lộ quyển báo có màu xanh, đỏ trông thật đẹp mắt.
Mây đặt gánh rau xuống.
- Báo à! Lành lấy ở đâu đấy?
- Bác đưa thư gửi tặng thiếu nhi xóm mình đấy, nhưng Mây không nhận cá thì Lành về đây.
Mây vốn rất say mê đọc báo, đặc biệt là báo thiếu nhi, nên đành nhận cá của Lành. Mây biết nhà Lành cũng nghèo lắm, bố Lành lại ốm luôn.
Lành tháo cái mũ lá để lộ trên đầu cái cặp nơ màu hồng, Mây ngạc nhiên cười ngặt nghẽo: 'Sao lại dùng cái đấy?'.
- 'Của Mây đó…'.
Mây ngỡ ngàng... 'Thế Mây không nhớ sắp đến ngày gì à! Mình bán cá mua cặp nơ tặng Mây đó'.
Mây lúng túng đôi má đỏ ửng vì thẹn, thì ra sắp đến ngày 8/3, Mây cũng nghe cô giáo nói đến ngày này…
Lành vén tóc cài lên mái tóc đen óng cho Mây, mái tóc theo Mây từ ngày mẹ gửi Mây lại cho nội để theo một người đàn ông làm công tác dò bom, mìn về xuôi.
Bố đã bị tai nạn khi Mây còn nhỏ quá, khi Mây học lớp 6, nội khuyên mẹ cứ yên tâm đi tìm hạnh phúc, đừng ở vậy.
Mẹ gục vào lòng nội khóc cả đêm rồi mẹ về xuôi, nội bảo cứ để Mây ở lại, học hết cấp 2, nội sẽ cho về xuôi học cấp 3 rồi đi làm cô giáo.
Mây đi như chạy về nhà vì hồi hộp muốn được xem luôn quyển báo thiếu nhi dân tộc và khoe nội cái nơ thật xinh.
Nội đang cho lợn ăn, mái tóc bạc phơ, mặc cái áo nâu đã bốn miếng vá, Mây thấy thương nội quá…
Tối hôm đó, khi nội đang làm dưa thì Mây ngồi học bài. Học xong Mây mới có thời gian đọc tờ báo.
Chao ôi, trang báo với điều thú vị, đầu óc Mây nghĩ miên man đến lúc thiếp lên trang báo lúc nào không biết.
Mây đã mơ thấy bài viết của mình được đăng báo.
Thằng Lành lại cầm tung tăng tờ báo gọi từ xa cười hết cỡ, Mây đã viết về nội, về cái xóm nhỏ của Mây và về Lành… và tất nhiên Mây có nhuận bút.
Cầm số tiền, Mây sẽ rủ Lành đi mua cho nội 1 chiếc áo màu tím và cho mẹ Lành 1 cái khăn thật xinh.
Nội ôm Mây vào lòng vuốt mái tóc mềm mại của Mây...
'Ngủ đi con chắc mệt lắm phải không'.
Thì ra là giấc mơ. Mây vẫn thấy nội mặc chiếc áo nâu sờn vá nhiều chỗ, miệng cười móm mém hiền từ.
Mây cảm thấy xốn sang, Mây viết những gì như giấc mơ đã mách bảo.
Thằng Lành đã đứng đợi ở cổng từ lúc nào. Mây đưa cho nó bài viết, hai đứa học xong sẽ nhờ bác đưa thư gửi bài ở bưu điện xã.
Mây thầm cảm ơn, cuộc sống nơi núi non tuy vất vả nhưng Mây đã có những người thân mà Mây thương yêu nhất như nội và Lành.
Mới có giữa tháng Mười mà ở miền núi đã trở nên âm u. Trời bắt đầu lạnh vì có sương, người ta bảo 'Ngày tháng mười chưa cười đã tối' quả là không sai.
Mây đang quẩy gánh men theo con đường làng thì giật mình thấy thằng Lành gọi với, tay nó cầm 1 xâu cua và 1 xâu cá.
Thằng Lành người đen đen nhưng khỏe mạnh, lại có nụ cười má lúm thật là duyên, một mình nó chăn đến 5 con trâu mà không bao giờ để cho trâu ăn lúa hay sắn của ai bao giờ.
Nhà Lành chỉ có đôi trâu, nhưng nó phải đi chăn thuê cho mấy nhà trong bản.
Lành đong đưa xâu cá câu được trong suối trước mặt bảo cho Mây về làm canh, nhưng Mây bảo 'Lành đem về làm canh, bố Lành đang ốm mà'.
- Mình có ở nhà rồi, mới lại hôm nay mình sẽ làm riêu cua cho bố mà, Mây cứ lấy đi…
- Thôi mình sợ xương lắm, bà cũng không ăn được cá mà.
- Nếu Mây không nhận cá, mình có cái này hay lắm không cho Mây xem đâu. - Nói đoạn Lành vén áo để lộ quyển báo có màu xanh, đỏ trông thật đẹp mắt.
Mây đặt gánh rau xuống.
- Báo à! Lành lấy ở đâu đấy?
- Bác đưa thư gửi tặng thiếu nhi xóm mình đấy, nhưng Mây không nhận cá thì Lành về đây.
Mây vốn rất say mê đọc báo, đặc biệt là báo thiếu nhi, nên đành nhận cá của Lành. Mây biết nhà Lành cũng nghèo lắm, bố Lành lại ốm luôn.
Lành tháo cái mũ lá để lộ trên đầu cái cặp nơ màu hồng, Mây ngạc nhiên cười ngặt nghẽo: 'Sao lại dùng cái đấy?'.
- 'Của Mây đó…'.
Mây ngỡ ngàng... 'Thế Mây không nhớ sắp đến ngày gì à! Mình bán cá mua cặp nơ tặng Mây đó'.
Mây lúng túng đôi má đỏ ửng vì thẹn, thì ra sắp đến ngày 8/3, Mây cũng nghe cô giáo nói đến ngày này…
Lành vén tóc cài lên mái tóc đen óng cho Mây, mái tóc theo Mây từ ngày mẹ gửi Mây lại cho nội để theo một người đàn ông làm công tác dò bom, mìn về xuôi.
Bố đã bị tai nạn khi Mây còn nhỏ quá, khi Mây học lớp 6, nội khuyên mẹ cứ yên tâm đi tìm hạnh phúc, đừng ở vậy.
Mẹ gục vào lòng nội khóc cả đêm rồi mẹ về xuôi, nội bảo cứ để Mây ở lại, học hết cấp 2, nội sẽ cho về xuôi học cấp 3 rồi đi làm cô giáo.
Mây đi như chạy về nhà vì hồi hộp muốn được xem luôn quyển báo thiếu nhi dân tộc và khoe nội cái nơ thật xinh.
Nội đang cho lợn ăn, mái tóc bạc phơ, mặc cái áo nâu đã bốn miếng vá, Mây thấy thương nội quá…
Tối hôm đó, khi nội đang làm dưa thì Mây ngồi học bài. Học xong Mây mới có thời gian đọc tờ báo.
Chao ôi, trang báo với điều thú vị, đầu óc Mây nghĩ miên man đến lúc thiếp lên trang báo lúc nào không biết.
Mây đã mơ thấy bài viết của mình được đăng báo.
Thằng Lành lại cầm tung tăng tờ báo gọi từ xa cười hết cỡ, Mây đã viết về nội, về cái xóm nhỏ của Mây và về Lành… và tất nhiên Mây có nhuận bút.
Cầm số tiền, Mây sẽ rủ Lành đi mua cho nội 1 chiếc áo màu tím và cho mẹ Lành 1 cái khăn thật xinh.
Nội ôm Mây vào lòng vuốt mái tóc mềm mại của Mây...
'Ngủ đi con chắc mệt lắm phải không'.
Thì ra là giấc mơ. Mây vẫn thấy nội mặc chiếc áo nâu sờn vá nhiều chỗ, miệng cười móm mém hiền từ.
Mây cảm thấy xốn sang, Mây viết những gì như giấc mơ đã mách bảo.
Thằng Lành đã đứng đợi ở cổng từ lúc nào. Mây đưa cho nó bài viết, hai đứa học xong sẽ nhờ bác đưa thư gửi bài ở bưu điện xã.
Mây thầm cảm ơn, cuộc sống nơi núi non tuy vất vả nhưng Mây đã có những người thân mà Mây thương yêu nhất như nội và Lành.
Bài viết có 0 nhận xét:
Đăng nhận xét